Luân Tâm

72. gượng gạo

Gió gọi trăng khuya núi nhớ rừng
Tro tàn bếp lạnh mấy chiều xuân
Cành mai rụng hết hoa ngày Tết
Còn chiếc lá non cũng héo dần!
Râu tóc dài đau tủi tháng năm
Thiên thu mờ mịt dáng ai nằm?
Lối nào sao sáng quên chờ đợi
Tiếng khóc đầu đời như trối trăn!
Không phải mù mà sao tối đen
Biết sao xa lạ, biết sao quen
Chào nhau tay bắt tay gượng gạo
Sao nỡ phân chia lối sang hèn?
Cánh cửa nhân gian bí mật đầy
Bao nhiêu bóng tối nặng đêm ngày
Chìm trong ân oán oan khiên mãi
Nên vẫn quanh co chốn đọa đày!
Mình nói mình nghe… mình nói thôi
Chuyện buồn phủ kín hết chuyện vui
Mai kia trăng lặn vào khe núi
Một chút mây hồng cũng xa xôi...
Chưa sáng mà sao đã vội chiều
Bao nhiêu tình tứ bao thương yêu
Đã tan theo sóng sầu trăm ngã
Còn chút ngọt ngào cũng chết theo!
Hết mộng hết mơ hết đợi chờ
Hương thừa gối cũ thèm bơ vơ
Nhớ nhau hoa có còn màu áo
Hay cũng héo tàn cũng xác xơ?
Cát bụi đi rồi cát bụi về
Nghìn xưa ai tỉnh ai ngủ mê
Nghìn sau hoa cỏ nào không héo
Vô tận lòng đau... mặc khen chê!

 
Luân Tâm
MD 02/22/03

Được bạn: vdn 28.12.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "72. gượng gạo"